Tôi muốn viết một bức thư gửi mẹ chồng với tâm tư của "cô con dâu ngang bướng"
Chào các bạn đọc mục Tâm sự! Tôi là một độc giả trung thành và đặc biệt chú ý đến những câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu. Sau 4 năm sống trong căng thẳng với mẹ chồng khó tính, tôi đã phải chịu đựng nhiều sự sỉ nhục để giữ hòa khí gia đình, nhưng bà càng lúc càng lấn tới. Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng gia tăng, đặc biệt khi tôi và chồng muốn mua nhà riêng, nhưng mẹ chồng tôi phản đối kịch liệt và chửi mắng tôi. Dù chồng hiểu nhưng không dám phản đối mẹ, tôi đã quyết định đưa con về nhà ngoại để thực hiện kế hoạch mua nhà và bắt đầu cuộc sống mới.
Vì quá ấm ức với mẹ chồng, tôi đã viết một bức thư gửi cho bà. Tôi không biết bà sẽ phản ứng thế nào khi nhận bức thư này, có thể sẽ tức giận hoặc tò mò đọc nó. Dù sao, tôi cũng đã nói hết những điều cần nói và cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn băn khoăn liệu hành động của mình có quá đáng hay không, đặc biệt là khi liên quan đến con trai bà. Tôi rất mong nhận được lời khuyên từ mọi người, dù có chê trách tôi cũng được. Dưới đây là nội dung bức thư mà tôi muốn gửi đến mẹ chồng.
Kính gửi mẹ chồng!
Con không định viết thư này, nhưng không chịu nổi áp lực từ mẹ nữa. Mẹ đã chửi con nhiều lần và gán cho con những từ nặng nề như "cô con mất dạy". Con không nhớ nổi đã bị chửi bao nhiêu lần, cả trước mặt lẫn sau lưng. Con cảm thấy mẹ đang vu oan cho con, vì con chưa bao giờ nói bậy hay đối xử tồi tệ với ai, đặc biệt là với mẹ. Con luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu trưởng, lo toan công việc nhà dù có mệt mỏi.
Con phải làm việc chăm chỉ để không bị coi là đào mỏ, đồng thời cũng phải lo toan cho danh dâu trưởng. Tuy nhiên, mẹ chưa bao giờ hài lòng với con, luôn tìm cớ để chỉ trích và đổ tội. Mẹ có quyền đó, nhưng con cũng có giới hạn của mình. Có lần mẹ mắng con vì không tham dự đám giỗ của cụ nội, bắt con ở nhà lo nấu nướng. Con cảm thấy bất công vì hôm đó là giỗ của bố con, con đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn không thể bỏ lỡ. Con không thể gánh tội bất hiếu mà mẹ quy cho con.
Con đã mua đồ thắp hương và khấn vái cho bố, nhưng mẹ yêu cầu con bỏ giỗ của bố để phục vụ họ hàng. Mẹ dạy con phải tận tâm với nhà chồng, coi nhà chồng là chính. Nhưng con cảm thấy không thể làm vậy, vì bố đã cho con sự sống, còn nhà chồng chỉ cho con chỗ chôn cất. Con muốn làm trọn đạo nghĩa với bố, nhưng chỉ có một mình con về thắp hương, trong khi chồng và con bị mẹ nhốt ở nhà. Mẹ coi đó là hình phạt cho con. Ngày mùng 2 Tết, khi con về nhà mẹ đẻ để ăn hóa vàng, mẹ gọi liên tục giục con về tiếp khách.
Để có một ngày yên ổn bên mẹ, con phải tắt điện thoại của hai vợ chồng. Kết quả, mẹ mắng con hỗn láo, làm mất mặt gia đình và cho rằng con trốn nhà, trốn nhiệm vụ để đi chơi. Trong khi đó, mùng 1 Tết, con đã bận rộn chúc Tết họ hàng nhà chồng và tiếp khách, không có thời gian thăm mẹ.



Source: https://afamily.vn/toi-muon-gui-cho-me-chong-mot-buc-thu-cua-co-con-dau-mat-day-201371533723779.chn